Suckhoedoisong: Đợt không khí lạnh sắp đổ bộ đồng bằng Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ có cường độ ra sao? , Vietnamplus: Bão số 6 cách Hoàng Sa khoảng 350km, Bắc Bộ lạnh về đêm và sáng sớm , Doisongphapluat: Lãnh Hoàng Phế Hậu thuộc thể loại ngôn tình sắc đầy mới mẻ, chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới….. thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung quanh nàng còn có bốn tên mỹ nam yêu nghiệt đang vây lấy. Trời ạ, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn thế này? Nàng bị Truyện Lạnh Lùng Tể Tướng Liệt Hỏa Hoàng Đế thuộc thể loại: Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ, Cổ Đại full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Phong Thụ. Chính sách cai trị của thực dân Pháp ở Việt Nam và hậu quả của nô. Thực dân Pháp là một giai đoạn trong lịch sử Việt Nam kéo dài 61 năm, bắt đầu từ 1884 khi Pháp ép triều đình Huế kí Hòa ước Giáp Thân cho đến 1945 khi Pháp mất quyền cai trị ở Đông Dương. An ordinary man can surround himself with two thousand books and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy. Giới thiệu truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu. By admin Tháng Sáu 21, 2022 Review Không có phản hồi 2 Mins Read. Lượt Xem: 3. Thể loại: Xuyên không, ngược. Conveter: ngocquynh250. Editor: Minnie Phạm + kaylee. Nhân vật chính: Tiêu Mặc – Hạ Lan Phiêu. Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện Lãnh Hoàng Phế Hậu Hồ Tiểu Muội Hoàng đế của Tề quốc Editor: kaylee – LQĐ. Cố ý không nhìn khuôn mặt tái nhợt vì giật mình của Minh 7KLf. Eiditor kaylee - Diễn Đàn Lê Quý Đôn “Két!” Cửa lập tức được mở ra. Tuy rằng biết rõ có thể là cạm bẫy, có thể là dò xét, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn là không cách nào kiềm chế được kích động đến gần với Thủy Lưu Ly kia. Chỉ cần có nó trong tay, nàng có thể bàn điều kiện với Tiêu Mặc, với Hạ Lan Thụy, cũng có thể thoát khỏi vận mệnh đau khổ của mình. Mà bây giờ, mỗi người đều muốn lấy được bảo vật đang ở trong tay người nam nhân này…. “Bích Dao, ruốt cuộc ngươi cũng đã chịu gặp ta! Cám ơn ngươi!” Diệp Văn ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, dịu dàng nói ra những lời ân ái, mà Hạ Lan Phiêu đối với những lời này đã không còn cảm giác. Ở trong này nửa tháng, tiết mục tổn thương – nói xin lỗi – tổn thương đã diễn đi diễn lại vô số lần, nàng cũng đã quen rồi. Mặc dù thân thể còn đau nhức, nhưng bỗng nhiên nàng có chút ưa thích cái loại cuộc sống có thể biết trước sẽ phát sinh chuyện gì này. So với hoàng cung có bề ngoài yên bình lại ẩn dấu vô số nguy hiểm kia, có lẽ cuộc sống hiện tại thích hợp với ta hơn…. Lẽ nào ở đây một thời gian quá dài, ta cũng biến thái rồi sao? Rất nhiều lần, có rất nhiều lần ở thời điểm đang bị Diệp Văn đánh nàng muốn lớn tiếng gào thét lên, muốn người nào đó xuất hiện, dẫn nàng đi, dẫn nàng đi xa thoát khỏi hết tất cả mọi thứ nơi đây. Rất nhiều lần nàng cũng xiết chặt chiếc còi Hạc Minh đưa cho nàng, nhưng ruốt cuộc vẫn không sử dụng. Bởi vì nàng biết rõ, quan hệ của Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu không phải đơn thuần như vậy. Hạc Minh chỉ là vì ước định nào đó mới ở lại bên người Hạ Lan Phiêu. Mà khi thời gian vừa hết, hắn sẽ trở mặt mà không hề luyến tiếc. Nếu như phiền toái đến Hạc Minh, chỉ biết càng dây dưa với hắn nhiều hơn…. Mà ta, không muốn cùng những nam nhân này có bất kỳ quan hệ gì. Ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, kết hôn, sinh con, chăm lo việc nhà, từ từ chờ chết. Nhưng mà, vì cái gì mà hi vọng nhỏ bé này đối với ta mà nói sao mà khó có thể thực hiện như vậy…. Mặc dù biết dưới bộ mặt mỉm cười của Hạc Minh là sự máu lạnh vô tình, nhưng cái còi này, cũng là ấp áp cùng hi vọng cuối cùng trong lòng nàng. Mỗi khi không thể chịu nổi, nàng sẽ nghĩ, nhịn thêm một chút là qua rồi, ta muốn dùng cái còi trong tình cảnh nguy hiểm hơn…. Cho nên nàng liền thực cố gắng chịu đựng. Mỗi lần bị Diệp Văn đánh gần như không thể hô hấp, mỗi lần bị hắn dùng nến làm bỏng, dùng roi da quất, còn lúc chịu nụ hôn chán ghét của hắn, Hạ Lan Phiêu cũng sẽ cố gắng không để cho mình nghĩ đến những đau đớn kia, mà là tưởng tượng mình đã thoát khỏi vận mệnh đau đớn này có một cuộc sống tươi đẹp. Nàng, không muốn chết. Mặc dù vận mệnh đối với nàng thật bất công, mặc dù nàng sống hèn mọn như vậy, đau đớn như vậy, nhưng nàng tuyệt không muốn chết. Nàng, Hạ Lan Phiêu chẳng qua là kiên cường đến đáng sợ! “Thủy Lưu Ly ở đâu?” Hạ Lan Phiêu nhìn Diệp Văn. “Bích Dao thích sao?” “Đúng vậy, ta rất thích. Nếu Đại Vương đưa nó cho ta, ta thật sự rất vui mừng.” “Thật sao? Vậy ngươi sẽ không rời bỏ ta đi, cũng sẽ không dây dưa không rõ cùng tiểu tử Diệp Toàn Na kia?” Hai mắt của Diệp Văn tỏa sáng. “Đương nhiên…. Đưa nó cho ta đi, Đại Vương.” Khuôn mặt đầy vết thương của Hạ Lan Phiêu thản nhiên cười với Diệp Văn, nụ cười kia thật là muốn khó coi bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Nhưng mà, Diệp Văn thấy nụ cười này lại giống như nhặt được báu vật. Thân thể của hắn khẽ run run, lẩm bẩm nói “Bích Dao… ngươi cười với ta…. Nhiều năm như vậy ruốt cuộc ngươi đã cười với ta! Ta cho, chính là Thủy Lưu Ly! Chỉ cần là thứ ngươi muốn, cho dù là giang sơn của ta, tính mạng của ta, ta cũng cho ngươi! Ngoan, trước tiên đi ăn cơm, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi xem Thủy Lưu Ly! Tất cả mọi người đều nói nó là chìa khóa mở bảo tàng, nhưng bọn hắn sẽ không hiểu được cái đẹp của nó….” “Ta sẽ đi ngay bây giờ.” “Không được, phải ăn cơm trước. Thân thể ngươi suy yếu như vậy, không ăn cơm chắc chắn không có hơi sức đi lên đỉnh Tuyết Sơn. Nghe lời ta.” Diệp Văn ần cần đút thức ăn cho Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu than nhẹ một tiếng, liền thẫn thờ ăn hết. Nàng đang ở trong tay Diệp Văn, cho nên nàng cũng không sợ Diệp Văn hạ thêm chút độc dược vào thức ăn, các loại dược liệu thuốc mê, cho dù có hạ thêm dược, nàng cũng không quan tâm. Dù sao, quá nhiều rận cắn không được, quá nhiều kịch độc không sợ chết…. Nhìn Hạ Lan Phiêu ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, ruốt cuộc Diệp Văn cũng hài lòng. Hắn khẽ liếm hạt cơm dính ở khóe môi Hạ Lan Phiêu, hạnh phúc nói “Rất ngọt.” Ngọt cái đầu ngươi! Lần sau ăn cơm ta nhất định phải chú ý, không thể lưu lại vết tích trên bất kỳ bộ phận nào của cơ thể! Ô ô ô…. Vì vậy, Hạ Lan Phiêu duy trì nét mặt băng sơn vạn năm không đổi với tên biến thái Diệp Văn, nhưng nàng không biết rằng, vẻ mặt như vậy đúng là vẻ mặt thường thấy nhất ở Bích Dao, cũng là vẻ mặt Diệp Văn quen thuộc nhất. Mặc dù biết rõ cô gái trước mặt không phải là Bích Dao, nhưng hắn vẫn nhịn không được thân cận với nàng, thậm chí nguyện ý giao tất cả cho nàng. Bởi vì nàng, có thể làm cho hắn có thể ảo tưởng…. “Bích Dao, chúng ta đi thôi. Thủy Lưu Ly ta sẽ không cho bất kỳ ai. Trừ ngươi ra. Chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta đều sẽ cho ngươi.” Diệp Văn than nhẹ một tiếng, liền cởi áo choàng làm bằng lông chồn đen vừa dày vừa nặng ở trên người xuống, che phủ Hạ Lan Phiêu cực kỳ chặt chẽ. Bọn họ dẫn theo mười mấy binh lính tiến vàoTuyết Sơn, mà Tuyết Sơn, đang ở trước mắt. Đại Kim là nơi giá lạnh, Tuyết Sơn lại càng là nơi quanh năm tuyết đọng, không bao giờ tan. Loại cảnh tượng kỳ lạ này của Bắc Quốc đúng là hiếm thấy ở Đại Chu ấm áp, Bạch Vô Hạ trắng noãn không tỳ vết của Tuyết Sơn giống như mẫu thân từ ái, chờ đợi hài tử về muộn là nàng. Mà Hạ Lan Phiêu nhìn Tuyết Sơn, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút cuồng nhiệt, chỉ muốn hòa tan ở trong núi rừng, hưởng thụ một mảnh tinh khiết này lại làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy. “Bích Dao, ngươi đi chậm một chút! Cẩn thận dưới chân.” Diệp Văn đi sau lưng Hạ Lan Phiêu, cẩn thận che chở thân thể nàng sợ nàng không cẩn thận rơi xuống sơn nhai. Chân của Hạ Lan Phiêu đi giày nhỏ làm bằng da hươu đã cóng đến đỏ bừng, nhưng nàng vẫn cố chấp đi lên đỉnh núi, giống như có cái gì đó đang hấp dẫn nàng thật sâu. Mà bọn họ, ruốt cuộc đã đi lên đỉnh núi – Thiên Trì. Nước ở Thiên Trì đúng là màu xanh lá cây đẹp nhất, trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, ở giữa màn tuyết trắng xóa giống như một khối bảo thạch màu xanh yên bình. Nhưng mà, mặc dù nó rất đẹp, nhưng Hạ Lan Phiêu cũng nhạy cảm cảm nhận được nguy hiểm ẩn trong đó. Diệp Văn nhìn Thiên Trì, nhẹ nói “Bích Dao, Thủy Lưu Ly đang ở bên trong. Ngươi nhìn, tảng đá màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng trên mặt nước kia, chính là Thủy Lưu Ly. Nếu như không phải là Diệp Văn nói cho nàng biết, Hạ Lan Phiêu sẽ hoàn toàn không phát hiện trong Thiên Trì có cái tảng đá gì. Nàng tập trung tinh thần nhìn theo tay của Diệp Văn, thực sự phát hiện trên mặt hồ có một chỗ màu xanh hơi nhạt hơn nơi khác một chút. Tảng đá xanh nhạt ấy, đang ở giữa hồ, chỉ cần là người có kỹ năng bơi lội nhảy xuống, là có thể lấy được. “Muốn không?” Diệp Văn dịu dàng hỏi. “Muốn.” “Được. Người đâu, nhảy xuống hồ, lấy được Thủy Lưu Ly liền được trọng thưởng.” Lượt Xem 6 Thể loại Xuyên không, ngượcConveter ngocquynh250Editor Minnie Phạm + kayleeNhân vật chính Tiêu Mặc – Hạ Lan PhiêuTruyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới….. thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung quanh nàng còn có bốn tên mỹ nam yêu nghiệt đang vây lấy. Trời ạ, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn thế này? Nàng bị bắt gian tại giường, sao mấy người kia lại gọi nàng là “hoàng hậu”. Chẳng lẽ nàng lại trở thành vị hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử đến kỹ viện để tìm nam nhân, mà lại còn bị bắt gian tại trận nữa. >o< Ông trời ơi, nàng thật sự chết không được tử tế rồi. Hoàng thượng, sao ngươi dám chỉa tay thẳng vào mặt ta, còn mắng ta là đồ tiện nhân hả? Ta cứ thích làm một hoàng hậu lăng loàn cho ngươi bị cắm sừng đấy!!! Nhưng tại sao đến cùng ngươi vẫn không chịu phế một hoàng hậu đã sớm không còn chút tiết hạnh nào như ta chứ? Là ngươi muốn lợi dụng ta, hay chính ngươi… đã lỡ yêu phải một kẻ bất trị như ta… Thể loại Xuyên không, ngượcConveter ngocquynh250Editor Minnie Phạm + kayleeNhân vật chính Tiêu Mặc – Hạ Lan PhiêuTruyện rất rất dài, có 2 kết ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới….. thanh lâu mua vui!!!Càng kinh khủng hơn khi xung quanh nàng còn có bốn tên mỹ nam yêu nghiệt đang vây ạ, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn thế này?Nàng bị bắt gian tại giường, sao mấy người kia lại gọi nàng là “hoàng hậu”.Chẳng lẽ nàng lại trở thành vị hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử đến kỹ viện để tìm nam nhân, mà lại còn bị bắt gian tại trận nữa. >o<Ông trời ơi, nàng thật sự chết không được tử tế thượng, sao ngươi dám chỉa tay thẳng vào mặt ta, còn mắng ta là đồ tiện nhân hả? Ta cứ thích làm một hoàng hậu lăng loàn cho ngươi bị cắm sừng đấy!!!Nhưng tại sao đến cùng ngươi vẫn không chịu phế một hoàng hậu đã sớm không còn chút tiết hạnh nào như ta chứ?Là ngươi muốn lợi dụng ta, hay chính ngươi… đã lỡ yêu phải một kẻ bất trị như ta… Giới thiệu Conveter ngocquynh250 Editor Minnie Phạm + kaylee Nhân vật chính Tiêu Mặc – Hạ Lan Phiêu Truyện rất rất dài, có 2 kết thúc. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Hạ Lan Phiêu xuyên qua thời không tới….. thanh lâu mua vui!!! Càng kinh khủng hơn khi xung quanh nàng còn có bốn tên mỹ nam yêu nghiệt đang vây lấy. Trời ạ, tại sao lại xảy ra tình trạng hỗn loạn thế này? Nàng bị bắt gian tại giường, sao mấy người kia lại gọi nàng là “hoàng hậu”. Chẳng lẽ nàng lại trở thành vị hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử đến kỹ viện để tìm nam nhân, mà lại còn bị bắt gian tại trận nữa. >o< Ông trời ơi, nàng thật sự chết không được tử tế rồi. Hoàng thượng, sao ngươi dám chỉa tay thẳng vào mặt ta, còn mắng ta là đồ tiện nhân hả? Ta cứ thích làm một hoàng hậu lăng loàn cho ngươi bị cắm sừng đấy!!! Nhưng tại sao đến cùng ngươi vẫn không chịu phế một hoàng hậu đã sớm không còn chút tiết hạnh nào như ta chứ? Là ngươi muốn lợi dụng ta, hay chính ngươi… đã lỡ yêu phải một kẻ bất trị như ta… Editor kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn. Hô hấp cực nóng của Tiêu Mặc xẹt qua bên tai Hạ Lan Phiêu, mùi hoa sen nhàn nhạt trên người hắn cũng xông vào mũi nàng. Thân thể của Hạ Lan Phiêu không kiềm chế được mà run lên, cố nén sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng hai mắt của Tiêu Mặc “Hoàng Thượng, ta không hồi cung.” “Điều kiện?” Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu “Ngươi cho Trẫm một điều kiện.” “Ta…. Ta có thể cho ngươi Thủy Lưu Ly. Thứ này, ngươi luôn muốn, không phải sao?” “Thật là một lợi thế tốt.” Tiêu Mặc gật đầu, nhìn Hạ Lan Phiêu đầy tán thưởng. “Ta cho ngươi Thủy Lưu Ly, ngươi đưa ta thuốc giải độc, thả ta đi làm một dân chúng bình thường. Từ nay về sau, tranh đấu giữa ngươi và Hạ Lan Thụy không liên quan đến ta. Hoàng Thượng, giao dịch này rất tốt, không phải sao?” Hạ Lan Phiêu nói xong, lòng đầy hy vọng nhìn Tiêu Mặc, vẻ mặt khẩn cấp. Nhìn cặp mắt khao khát của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc cười. Nụ cười của hắn, vân đạm phong khinh, lại làm cho người ta nhìn không thấu. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Hạ Lan Phiêu, tựa như vuốt ve sủng vật mình yêu quý “Hoàng Hậu, ngươi đúng là thật sự đã trưởng thành, cũng sẽ giao dịch với Trẫm. Có lẽ, chỉ qua vài năm nữa, Hoàng Hậu sẽ trưởng thành thành thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành. Trẫm thật là mong đợi.” Tiêu Mặc, ngươi cố ý châm chọc ta sao? Biết rõ dáng dấp ta bình thường như vậy, còn nói khuynh quốc khuynh thành? Đợi mười năm nữa cũng sẽ không! Còn nữa, không cần sờ đầu ta giống như sờ đầu con chó nhỏ! Người ta là tiểu loli đáng yêu! Hạ Lan Phiêu trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, rất rứt khoát quay đầu đi, thoát khỏi ma chưởng của hắn. Tiêu Mặc ngẩn ra, nụ cười từ từ nở rộ “Tính tình của Hoàng Hậu so với trước kia còn muốn cả gan làm loạn hơn.” “Tốt lắm, đừng có nói nhảm. Có muốn giao dịch với ta hay không, ngươi cứ việc nói thẳng.” “Nếu như Trẫm không đồng ý.” “Không…. Không đồng ý? Tại sao ngươi lại không đồng ý? Trong tay ta thế nhưng có thứ tất cả mọi người, bao gồm cả ngươi đều thiết tha mơ ước.” Hạ Lan Phiêu không thể tin nhìn Tiêu Mặc. “Hoàng Hậu là người của Trẫm, Thủy Lưu Ly trong tay Hoàng Hậu tự nhiên cũng là của Trẫm.” Tiêu Mặc vô sỉ nhìn nàng. “Cho nên, tại sao Trẫm phải giao dịch với ngươi?” ………… Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, hai mắt của Hạ Lan Phiêu đã phóng hỏa thiêu chết Tiêu Mặc ngàn vạn lần rồi. Nàng hung dữ trừng mắt với Tiêu Mặc, nghiến răng nghiến lợi nói “Ngay từ đầu, ngươi chính là đang đùa giỡn ta, có đúng hay không?” “Muốn biết sao?” “Vâng, Hoàng Thượng. Ngươi không sợ nói thật với ta chứ.” “Chỉ là thí nghiệm mà thôi.” Tiêu Mặc cười nhạt. “Kim quốc dễ thủ khó công, lại không ai biết chính xác vị trí của Thủy Lưu Ly, thám tử Trẫm phái đi thăm dò không công mà lui, làm cho Trẫm thật thất vọng. Khi Trẫm thấy Diệp Văn ái mộ Hoàng Hậu, đột nhiên muốn thăm dò một chút người được coi là cường đại, lãnh khốc như Diệp Văn, có thể cũng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân hay không. Trẫm biết, hắn sẽ không giao Thủy Lưu Ly cho A Nhiên, nhưng mà, có lẽ hắn sẽ giao cho ngươi.” “Ngươi…. Ngươi biết Diệp Văn sẽ không chính thức hợp tác với ngươi? Ngươi biết ta sẽ hạ thủ với Thủy Lưu Ly?” Hạ Lan Phiêu nghi ngờ hỏi. “Hoàng Hậu nên nhớ, Trẫm đã từng đồng ý điều kiện trao đổi một nữa Thủy Lưu Ly của ngươi mà tha cho tên thích khách kia. Cho nên, Hoàng Hậu mới chắc rằng, Thủy Lưu Ly rất quan trọng với Trẫm, thậm chí quan trọng đến mức Trẫm có thể nhượng bộ. Trong tay ngươi có một nửa khối Thủy Lưu Ly, Kim quốc có một nửa, hợp lại với nhau mà nói, sẽ là chí bảo tất cả mọi người mơ ước lấy được, Trẫm cũng sẽ không ngoại lệ. Mà ngươi, là chủ nhân của Thủy Lưu Ly, có thể yêu cầu tất cả điều kiện giao dịch có lợi cho mình. Trẫm nhớ, điều ngươi mong muốn nhất, chính là rời khỏi hoàng cung, rời khỏi Trẫm. Cho nên, ngươi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được Thủy Lưu Ly, lấy được địa vị ngang hàng với Trẫm để giao dịch.” “Vì vậy, dù ngươi biết rõ là Diệp Văn sẽ không ngoan ngoãn giao ra Thủy Lưu Ly, còn cố ý làm ra bộ dáng như đang giao dịch ta với hắn, thuận nước đẩy thuyền phản bội hắn, diệt Kim quốc? Ngươi không nói gì, không làm gì cả, cũng dụ dỗ được ta vô tri vô giác giúp ngươi lấy được Thủy Lưu Ly?” Giọng nói của Hạ Lan Phiêu khẽ run. “Có thể nói là như vậy. Trẫm không ngờ rằng, Hoàng Hậu so với dự liệu của Trẫm còn làm tốt hơn, thành công làm cho Diệp Văn bị mọi người xa lánh. Điều kiện giao dịch của Hoàng Hậu, cũng chỉ là rời đi Trẫm, rời đi tranh chấp mà thôi. Điều này, Trẫm có thể chấp nhận được.” “Ngươi…. Ngươi biết rõ Diệp Văn biến thái, tàn nhẫn, biết rõ Tiêu Nhiên sẽ khổ sở, biết rõ ta sẽ phải chịu đựng loại thống khổ nào, còn không nháy mắt đưa ta đến? Ngươi có biết hay không, ta suýt chút nữa đã chết trong tay lão biến thái kia? Tiêu Mặc, ngươi là tên khốn nạn! Chẳng lẽ, ở trong lòng ngươi mạng người còn thấp hèn hơn con kiến hôi sao?” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi, hai tay không bị khống chế đánh lên trên mặt của Tiêu Mặc. Nhưng mà, hai tay của nàng bị Tiêu Mặc nắm chặt. Sức lực của hắn rất lớn, Hạ Lan Phiêu có cảm giác như là tay mình sắp bị hắn bóp gãy. Nhưng mà, nàng vẫn quật cường nhìn hắn, hận không thể cùng hắn liều mạng đến ngươi chết ta sống. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài “Tại sao ngươi lại tức giận?” Đúng vậy, ta tức giận cái gì đây? Không phải biết rõ người đàn ông này là tu la máu lạnh vô tình rồi sao, không phải biết rõ ở trong lòng hắn mình chỉ là một quân cờ thôi sao? Vì cái gì, ta còn tức giận với hắn…. “Hoàng Thượng, ngươi cũng không tính sẽ giao dịch với ta, chỉ là muốn lợi dụng ta lấy được Thủy Lưu Ly, đúng không?” Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi hỏi. “Chẳng lẽ Hoàng Hậu có lợi thế đáng giá để Trẫm động tâm sao?” Tiêu Mặc khẽ mỉm cười. “Hoàng Thượng đừng quên, bây giờ ngươi chỉ có thể có được nửa khối Thủy Lưu Ly của Kim quốc, một nửa còn lại vẫn ở trong tay ta. Bây giờ ngươi có thể cướp Thủy Lưu Ly trên người ta, nhưng nửa khối của ta, ta có thể làm cho nó biến mất trên thế giới này. Chỉ còn cách bảo tàng một bước, ngươi sẽ cam lòng buông tha sao, Hoàng Thượng?” “Ngươi đang uy hiếp ta?” Nụ cười của Tiêu Mặc càng tuấn mỹ, ánh mắt của hắn càng lạnh lẽo. “Hoàng Hậu biết mình đang làm gì sao?” “Cố ý bỏ qua sát khí trong mắt Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nhìn hắn “Ta chỉ là, tranh thủ một chút quyền lợi mà thôi. Hoàng Thượng, ta cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt thế, ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thản. Nếu như Hoàng Thượng nguyện ý, xin cho ta thuốc giải, thả ta đi. Ta đảm bảo hai tay dâng Thủy Lưu Ly, hơn nữa cùng hoàng thất không còn bất kỳ quan hệ gì.” “Vì tự do, thậm chí có thể dễ dàng buông tha bảo tàng?” Tiêu Mặc ngẩn ra. “Phải, điều ta muốn nhất, chính là rời đi.” Hạ Lan Phiêu kiên định nói.

lanh hoang phe hau