ĐỌC BÀI - 5:49. Món canh chua là nét văn hoá trong cơm nhà người Việt. Miền Tây - cái nôi của món canh chua, mọi người thường ăn theo đủ cách của riêng mình, cho đủ thứ rau, thay thế đủ thứ nguyên liệu trong nồi. Dù mỗi miền mỗi nàng hậu đặc sản ẩm thực, nhưng Không thể ôm vợ con vì căn bệnh quái ác "Tay chân của bạn bị khóa lại, cảm giác như sắp gãy. tôi đang dắt chó đi dạo và vợ tôi ném một quả Tài тử 'Tây Du Ку́' quyết кɦôпg sιпɦ con dù 'một tay ôm 3 cô vợ': Sống như vua giữa ᵭσ̛̀ι thực. by người đưa rau. Công khai sống chung với 3 người phụ nữ cùng lúc, tài тử 'Tây Du Ку́' nhất quyết кɦôпg sιпɦ con vì ʂσ̛̣ '3 bà' ɢɦeп tuông, đấu Totti tình cảm ôm con trai đầu lòng Christian, 11 tuổi. 'Hoàng tử thành Roma' xúc động ôm vợ con trong thời khắc chia tay đội bóng mà anh giành cả sự nghiệp để cống hiến. Vì Roma, Totti khước từ nhiều lời mời chào hấp dẫn đến từ các CLB lớn khác, để gắn bó với đội Tôi chẳng nói gì nhưng vợ vẫn rối rít xin lỗi và đưa tay ôm bụng đầy sợ hãi. Tôi và vợ gặp nhau như duyên phận. Tôi lái xe taxi tự do. Hôm đó trời mưa to, tôi đỗ xe đợi khách thì thấy em đi loạng choạng, rũ rượi trong mưa. Nhìn em, tôi cảm thấy em đang đối diện một điều gì đó đau lòng lắm. "Bình ôm vợ vào lòng rồi nói anh xin lỗi, anh sai rồi. Nếu anh còn sống trở về, mình làm lại từ đầu em nhé", bà Nụ thuật lại lời của Bình trước khi đưa chị T. đi cấp cứu. Còn ông Thái Xuân Hưng (61 tuổi, cha nghi phạm) rơi nước mắt khi nhớ lại khoảnh khắc con trai gọi điện báo tin đã chém lìa tay vợ: "Chiều hôm đó, tôi đang ở nhà thì Bình gọi báo. Xuất hiện trong một đoạn clip được đăng tải trên nền tảng TikTok, một ông bố vẫn đang khoác trên mình chiếc áo đồng phục của xe ôm công nghệ nhưng vẫn không quên nắm tay cô con gái, dẫn con mình đi đón Trung thu như những gia đình khác. 4yuTYV1. Diệp AnAn có chút cứng ngắc gật đầu một cái, kỳ thật, cô có thừa nhận hay không,thì anh đều đã biết hết. Diệp Tiểu An chính là bằng chứng tốt nhất, ngũ quan phi thường giốngnha, nói không có quanhệ huyết thống cũng chẳng có người nào tin. Nhất là màu mắt hiếm thấy như thế này."Vì cái gì không nói cho anh biết, em sớm đã nhận ra anh rồi phải không?",thanh âm của anh thực bình tĩnh, nhưngtrong màu tím con ngươi lại tràn đầy đau xót, "Nó cũng là con củaanh, em lại nhẫn tâm như vậy mà không nói cho anh biết sự tồn tại củacon, sao em có thể tàn nhẫn như thế chứ!".Khó trách cô vẫn luôn sợ anh, khó trách anh luôn cảm giác cô đang có chuyện gì đó trốn tránh ra là cô không muốn cho anh biết, sự tồn tại của cục AnAn kề sát mặt mình vào mặt Diệp Tiểu An, một giọt nước mắt thoáng chốc chảy xuống, rơi vào khoảng không."Thực xinlỗi, em chỉ là, chỉ là không muốn mất đicon, con chính là tất cả của em", cô nhìn ra được, Lance nhìn thấy đứa nhỏ này vô cùng kích động, cũng rất yêu thích, cô thực sự rất ích kỷ sao?Lance hít một hơi thật sâu, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng cô, cũng kỳ quái, có lẽ là bởi vì chacon tình thâm, Diệp Tiểu An đối vớiLance không hề tỏ raxa lạ chút nào, thậm chí còn là vô cùng thích nữa."Bảo bối, gọi ba ba đi",anh chơi đùa với đứa nhỏ trong lòng mình, cúi đầu xuống, một mảnh ôn nhu chưa từng thấy, đây là đứa nhỏ củaanh, anh nghĩ rằng mình không thể nào có con được nữa, nên đây cũng là đứa nhỏ duynhất của đi khả năngsinh con, nhưng bây giờ anh đã có con trai. Đây chẳng phải là một ân huệ cũng như may mắn lớn nhất mà ông trời đã choanh Tiểu An khanh khách cười rộ lên, lộ ra vài cái răng sữa nhonhỏ mới mọc, đáng yêu cực kỳ, bàn tay be bé của nó bắt lấy bàn tay củaLance."Ba...ba....", thằng bé bắt chước theo giọng nói của anh, tuy là nói còn hơi chậm, nhưng vẫn nói ra từng có người nào đến dạy thằng bé, nhưngLance chỉ dạy một lần là nó học được ngay, Diệp AnAn đột nhiên quay sang, cô chợt hiểu được, tuy rằng Tiểu An còn rất nhỏ, thế nhưng khát vọng có chacủa nó cũng là trời được âm thanh non nớt của đứa nhỏ, Lance kích động muốn rơi lệ. Anh đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy thắt lưng Diệp An An, Diệp AnAn chỉ hơi cương người một chút. Giữa anh và cô có một mối liên hệ nói không nên lời, vô luận như thế nào cũng không trốn tránh được, từ ngày bên bờ biển đó, duyên phận của hai người đã định trước là không rời được, cô cứu anh, kỳ thật cũng là anhcứu cô. Hơn nữa, bọn họ còn có một đứa con vô cùng đáng yêu nữa."Mẹ...",Diệp Tiểu An thả tayLance ra, quay sang bắt lấy vài sợi tóc của cô, đây mới thực sự là một nhà ba người, bầu không khí thực ấm áp, làm chongười ta không đành lòng mà quấy rầy."Con đang gọi em kìa", Lance ôn nhu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quá mức của Diệp Tiểu An."Ân",Diệp An An khẽ lên tiếng, vươn tay vỗ vỗ lưng Tiểu vẫn luôn nắm tay Diệp AnAn, từ lúc đangngồi trên xe đến lúc xuống xe, cho tới bây giờ cũng chưa buông ra chút nào, một tay anh ôm Diệp Tiểu An,Tiểu An chính là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, cũng rất nghe lời một mình chơi đùa với áo của Lance, thằng bé rất thích áo của baba, rất một căn biệt thự cực kỳ sangtrọng mang phong cách châu Âu, vợ chồng Corrine đangngồi xem TV, Hứa Lam Thanh tay bưng một tách trà uống. Bọn họ đã đếnTrung Quốc được vài ngày, đối với nơi này, vẫn luôn yêu thích, vì thế cho nên mới mua một căn biệt thự thế này, chuẩn bị định cư lâu dài luôn ở đây. Dù sao công tyđã có Lance, bọn họ đã có thể thoải mái hơn, mà cũng có thể họ sẽ lựa chọn đi du lịch vòngquanh thế giới."Cạch" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra,hai người cùng lúc nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy con trai mình đang hùng hổ tiến vào, một tay thì kéotheo một người phụ nữ, còn tay kia thì ôm một đứa trẻ người nhìn nhau, không biết huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào, Hứa LamThanh buông cái táchtrong tay xuống, đang định đứng lên, muốn mở miệng hỏi, kết quả trong lòng bà lại bị nhét vào một vật nhỏ cực mềm mại."Ba, mẹ, haingười hãy chăm sóc cháu nội của mình", nóixong, anh trực tiếp kéo Diệp An An vẫn đang cúi đầu vào phòng mình, sau đó lại là "rầm", một tiếng đóng cửa thật lớn nữa, đem hai vợ chồng họ chấn động một chút, đứa connày làm sao vậy?Đương nhiên, còn có một câu kia của anh, "chăm sóc cháu nội của mình"!!!Trong lòng Hứa Lam Thanh là Diệp Tiểu Anvì mất đi cái ôm của baba mà ủy khuất, cái miệng nhỏ nanhmếu mếu, nước mắt không ngừng sóng sánh trong hốc mắt, trông như muốn trào ra ngay."Cháu, cháu nào cơ?",Dean cũng khó hiểu nhìn tiểu bảo bảo trong lòng vợ mình, căn bản là không hiểu rõ ý tứ của contrai là họ vẫn luôn chờ mong được ôm cháu, ngay cả nằm mơ cũng thế, nhưng họ biết, có một số việc, đã xảy ra rồi, thì chuyện họ cần phải làm là đối mặt với sự thật sự con trai có ôm một đứa nhỏ từ nơi khác đến đây, bọn họ cũng sẽ chấp nhận."Ah, cục cưng không khóc, bà nội thương",Hứa Lam Thanh phát hiện hai bờ vaicủa đứa nhỏtrong lòng mình đangrun run, phát ra âm thanh nức nở giống như tiếng mèo con vậy, liền biết là đứa nhỏ này sắp vì Diệp Tiểu Anvẫn đang cúi đầu, cho nên bà không nhìn được màu mắt của thằng bé, còn có diện mạo của nó nữa. Bà nghĩ rằng đứa nhỏ này là Lance nhận nuôi mà Diệp Tiểu An ngẩng đầu lên, thấy được bà nội xinh đẹp này, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mếu máo,"Oa" một tiếng bắt đầu khóc lớn, bả vai nho nhỏ không ngừngrun rẩy."Ông trời ơi, đứa nhỏ này...", Hứa Lam Thanh quên mất phải dỗ đứa nhỏ, chính là thất thần nhìn ngũ quan của thằng bé, còn có đôi mắt màu tím xinh đẹp kia."Dean, ông xem đứa nhỏ này, nó thật sự là cháu của chúngta, ông xem mắt nó xem,là màu tím, cả ngũ quan nữa, giống Lance lúc còn nhỏ như đúc vậy".Dean Corrine cũng không thể tin được nhìn tiểu bảo bảotrong lòng vợ mình,diện mạo giốngnhau đến mức lạ kỳ, một đôi mắt màu tím kiachỉ có ngườitrong gia tộc Corrine mới có được, đứa nhỏ này, không thể nghi ngờ gì nữa, nó chính là con cháu của gia tộc Corrine họ rồi. Lance chỉ nói là cháu của hai người, họ lại nghĩ rằng đứa nhỏ này chắc là doLance nhận nuôi ở đâu đó, thì ra, đây là sự thật, là sự thật!!!Bọn họ có cháutrai, một người từ trước đến nay vốn luôn kiên cường như Dean Corrine, thế nhưng vào lúc này hai mắt lại đỏ hoen, ông gắt gao nhìn chăm chăm vào cục cưng, ánh mắtngay cả chớp một cái cũng không Tiểu An mở to ánh mắt tròn trĩnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn, cái miệng vốn đang mếu lại rất nhanh giương lên."Bà ngoại, bà ngoại...",nó bắt lấy vài lọn tóc của Hứa Lam Thanh, dùng sức cọ cọ trên người bà, có thể thấy được, thằng bé vô cùng thích Hứa LamThanh tình Hứa Lam Thanh không kiềm chế được xúc động, bắt lấy cái tay nhỏ xinh của tiểu bảo bảo,"Ngoan, bảo bối, gọi là bà nội, không phải bà ngoại", bà hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nanh phấn nộn của cục Tiểu An khanh khách cười, nhưng vẫn không ngừng gọi "bà ngoại", bà ngoại đối với Diệp Tiểu Anmà nói, chính là một tên gọi mà nó rất là thích. Lance không thể tin được nhìn vật nhỏ trong lòng mình, Diệp Tiểu An chớp hai hàng mi xinh đẹp, ánh mắt to tròn linh động, hai cái chân thỉnh thoảng lại cọ cọ trên người anh, như muốn trèo lên ôm lấy vai anh. Cặp con ngươi cùng màu tím giống anh tròn trĩnh mở to, đem anh thành một món đồ chơi của mình, vừa chơi đùa vừa cười thích mặt mũm mĩm giống anh đến tám phần, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên. Rõ ràng là trông không khác gì một phiên bản thu nhỏ của anh, tay anh có chút run rẩy, quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Diệp An An, hiện tại anh quả thực không thể hình dung được tâm tình của mình lúc này, nếu….nếu như anh không đoán không sai, đứa nhỏ này, hẳn là của anh, là con trai chưa bao giờ nghĩ rằng mình có một đứa con, hơn nữa, còn lớn như thế An An cúi đầu, giống như trốn tránh ánh mắt của anh đang nhìn về phía mình, rốt cuộc cũng không che dấu được nữa, Tiểu An của cô….. Mà hành động này của cô lại càng chứng minh thêm điều anh đang nghĩ là sự thật.“Corrine tiên sinh, anh có thể đem đứa nhỏ giao cho Mục phu nhân chứ?”, cảnh sát Trần lại thúc dục lần nữa, bên kia Mục phu nhân nghe được tiếng cười của đứa nhỏ, cả gương mặt đã muốn đen lại, cả vị Mục tổng tài kia cũng thế, đây là chuyện của nhà người ta, vị Corrine tiên sinh này, cũng đừng xen vào thì chỉ thản nhiên liếc mắt cảnh sát Trần một cái, con ngươi như loé lên, vẫn không nói thêm điều gì. Mà Diệp Tiểu An rõ ràng là không muốn mình bị anh ôm, thằng bé buông bàn tay nhỏ bé đang túm áo anh ra ngược lại lại quay sang túm tóc trên đầu anh, sức lực của trẻ con rất nhỏ, kéo thế nào cũng không thể làm anh đau được.“Bảo bối, đừng quậy nào”, anh nhẹ giọng gọi, chỉ sợ dọa đến đứa nhỏ trong lòng, Diệp Tiểu An chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt sáng trong, thiên chân vô tà. Mà nó giống như là nghe hiểu được lời của Lance nói, thực sự ngoan ngoãn nằm im, hiền lành ghé vào ngực Lance, ngửi mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người anh.* thiên chân vô tà hồn nhiên ngây thơ.“Corrine tiên sinh, đây dù sao cũng là đứa nhỏ nhà người khác, mời….”, ông ta vừa mới đi lại mở miệng nói, thì lúc này, Diệp Tiểu An đang ghé vào trong ngực Lance bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn ông ta. Có điều, trên gương mặt nho nhỏ của thằng bé rõ ràng là đang không vui, bởi vì, nó không thích người khác đến làm phiền mình. Tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng nó cũng biết yêu ghét rõ ràng đấy nhỏ có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp mà khéo léo, một đôi mắt màu tím, hai cánh môi còn đang chu lên, đôi lông mày kiếm không khác gì người đàn ông này, con ngươi dài nhỏ, còn có chiếc mũi cao, ngay cả biểu tình nhíu mày cũng giống nhau như đúc, không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là cha con!!!Mục phu nhân đột nhiên lui ra phía sau từng bước, không dám tin nhìn đứa nhỏ trong lòng Lance, sao có thể như vậy được, đứa nhỏ này có phải đã bị đánh tráo hay không, như thế nào mặt mũi thằng bé lại giống hệt người đàn ông này được, thậm chí, ngay cả màu mắt cũng không rõ ràng là cháu của bà, tại sao mới đó lại không phải, vậy cháu bà ở đâu a…Mục Nham trừng lớn hai mắt, hoài nghi phải chăng bản thân đã nhìn lầm rồi, hắn phát hiện, lúc này bản thân ngay cả khả năng nói chuyện cũng không còn, đây chẳng lẽ là cảm giác bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục sao, trái ngược như vậy, khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ không thể tin được những gì mình đang thấy, thân thể hắn tựa như không thể thừa nhận kết quả như vậy, đứa nhỏ này, sao lại không phải….Luật sư cũng kinh hãi muốn rớt cằm, hắn có chút bất tri bất giác nhìn về phía Diệp An An, hiện tại hắn mới chính thức hiểu được, câu nói vừa rồi kia của cô là có ý tứ gì. Đứa nhỏ này không phải cốt nhục của Mục gia, cho nên mặc kệ Mục gia có bao nhiêu tài lực, thủ đoạn của họ có bao nhiêu mạnh mẽ, cho dù bọn họ có tìm đến cả trăm luật sư như hắn đến đây, chỉ sợ cũng không thể thắng được vụ tranh giành này, quan toà không có khả năng nào đi đoạt đứa nhỏ của người ta.“Vị cảnh sát này, xin hỏi, ông muốn tôi đem con mình giao cho người khác sao, ông cho tôi một lí do hợp lí đi”, Lance chỉ cười như không cười nhìn những người này, anh đang muốn xem xem, bọn họ làm thế nào để cướp con anh đi, đứa con của anh.“Ah, thực xin lỗi, Corrine tiên sinh, đây chỉ là một màn hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi”, cảnh sát Trần có chút xấu hổ lau lau mồ hôi trên mặt mình, nén giận mà trừng mắt với Mục phu nhân, chuyện cướp đoạt con của người ta như vậy cũng có thể làm ra được, thật đúng là một trò nực cười. Còn làm ông ta phải mất mặt, đoạt cái gì không đoạt lại đi đoạt con người khác, tự mình không sinh được sao? Đứa nhỏ kia chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng biết đó là con ai, còn phải nói nữa sao?“Chúng ta đi, Diệp An An, em còn nợ anh một lời giải thích”, Lance cúi đầu, ở bên tai cô nghiến răng nói, người phụ nữ này, gạt anh khổ muốn chết, thiếu chút nữa còn đánh mất đi đứa con mà vất vả lắm mới có được. Trách không được anh luốn có cảm giác cô rất quen thuộc, trên người cô mang hương vị giống như thiên sứ trong mộng của anh, hiện tại anh đã có thể khẳng định chắc chắn, chuyện buổi tối ngày nào đó không phải là ảo giác, mà tồn tại rất chân thật, còn người phụ nữ kia, chính là cô, Diệp An An, thậm chí cô còn sinh cho anh một đứa con thể Diệp An An có chút ngắc, yên lặng đi theo sau anh, quả thật, cô có rất nhiều chuyện phải giải thích, bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, nhưng lại có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, mặc kệ là cô có khả năng chấp nhận hay không. Tất cả những chuyện này đến quá mức bất ngờ, bất ngờ, cô đành thở dài một Nham đột nhiên lao về phía trước, đẩy đám người cản đường ra, lớn tiếng hô tên Diệp An An, hai mắt hắn đỏ tươi, thương tâm muốn chết.“Diệp An An, con tôi đâu, em đem con tôi đi nơi nào?”, hắn gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, không thể tin được chuyện như vậy thật sự đã xảy ra, đó là con hắn mới đúng, sao bây giờ lại trở thành con người khác, sao có thể như thế…..Giản Tiểu Phương đã nói Diệp An An trước khi rời khỏi hắn đã mang thai, ngay cả Ti Hạo cũng nói như vậy, cho dù Giản Tiểu Phương lừa hắn thì Ti Hạo cũng không bao giờ làm thế, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ lại đi trả thù đã thế thì con hắn, đi nơi nào a, con hắn nhất định đã bị cô giấu đi, nhất định là thế…Diệp An An đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, cũng có chút bi ai.“Anh đi hỏi vợ anh là Cố Nghê Y đi, hỏi đứa nhỏ kia đi nơi nào rồi”, cô nói xong, khi quay mặt đi nước mắt cũng đã ướt nhoà hai mắt, phía trước của cô ngoại trừ một mảnh mông lung thì không còn thấy được thứ gì nhỏ kia, đã không còn nữa, nó thậm chí còn chưa được đủ tháng, cũng đã không tay Lance ôm Diệp Tiểu An, một tay kia thì kéo tay Diệp An An bước lên xe, xe khởi động, để lại một mảnh trầm mặc giữa hai người. *Tay ôm con tay ôm vợ chính là đây ^^~ hihihihiMục Nham cúi đầu, đột nhiên, hắn ngửa mặt lên, khóe mắt có chút dấu vết ẩm trong xe, Diệp Tiểu An túm chặt lấy áo Diệp An An, ở trong lòng mẹ lại bày ra vẻ im lặng cực kì, tự mình măm măm ngón tay, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người tựa vào ghế, để chân của Tiểu An đặt vào trong lòng bàn tay mình, chân cục cưng rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa bàn tay anh, Diệp Tiểu An gặm đang ngón tay, một mình đùa nghịch nhưng vui vẻ không thôi.“Người ở bờ biển ngày đó, là em sao?”, Lance bỗng nhiên lên tiếng, làm kinh động tới Diệp An An vẫn đang trầm mặc. Xuống cầu thang, nàng dừng lại nửa bước nhìn vào cánh cửa đóng chặt, giữa anh và nàng dường như luôn luôn có một khoảng cách, không gần không xa. Môi hơi run run, nàng xoay người hướng cửa lớn đi tới, gấu áo ngủ chuyển động theo bước chân nàng, thỉnh thoảng lộ ra một khoảng da trắng nhàn nhạt. Chạy đến cửa, nàng mở ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa tới rất nhanh, khiến cho than thể của nàng không khỏi rùng mình một chút vì lạnh. "Này, cô làm gì mà lâu như thế mới mở cửa, muốn tôi chết cóng ngoài này sao? " Từ cửa, một người phụ nữ đi tới. Mặc dù bên ngoài rất lạnh, nhưng cô ta mặc rất ít quần áo, chỗ quần áo ít ỏi bó sát vào người để lộ ra thân hình nóng bỏng, thời tiết như vậy mà ăn mặc như thế, không lạnh mới lạ. "Xin hỏi, cô là...?" Diệp An An có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ xa lạ đang đứng ngoài cửa . Nàng chưa từng gặp qua người phụ nữ này, không biết cô ấy muốn tìm ai, có chuyện gì? "Cô lấy tư cách gì để hỏi tôi chứ? Cô chẳng qua chỉ là một người làm thuê mà thôi. " Người phụ nữ kiêu ngạo hếch cằm lên, mi mắt liếc nhìn cẩn thận đánh giá, có thể thấy được vài phần lợi hại. Trên thực tế, cô ta nhìn An An một lúc đánh giá địa vị của nàng, cùng lúc An An nhìn cô ta. Mặc dù nhìn nàng giống một người làm thuê, nhưng cô ta biết, người phụ nữ này có thể đứng ở ngôi biệt thự này, vào thời điểm này, thân phận nhất định không đơn giản. Nhưng, bây giờ đấy không phải là vấn đề quan trọng. Có người còn quan trọng hơn đang chờ đợi cô ta. Người phụ nữ không xem ai ra gì, tự nhiên bước vào trong nhà, bên trong thật ấm áp làm cho cô ta thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ta xoay người, cởi áo khoác ném thẳng vào Diệp An An, chỉ xem nàng như một người giúp việc mà thôi. "Mang cái này cất cẩn thận cho tôi, đây chính là bộ sưu tập mới nhất của Chanel, số lượng giới hạn trên thế giới, làm hỏng nó, cả đời cô cũng không đền nổi đâu." Người phụ nữ ngạo mạn vừa nói, vừa rất tự nhiên đi lên lầu, vừa đúng lúc, cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn đứng ở đó, không nói gì chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ. Diệp An An nhìn thấy anh, nhưng anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua nàng, sau đó hướng ánh nhìn tới người phụ nữ kia. Người phụ nữ vội bước nhanh hơn, thật khó để tưởng tượng với đôi guốc cao hơn mười phân như thế, cô ta làm thế nào có thể lên cầu thanh nhanh như vậy. "Nham, rất lâu rồi anh không có tìm em, người ta nhớ anh muốn chết." Người phụ nữ này rất biết cách dung mị lực của mình một cách thành thục nhất, nhanh chóng dâng lên đôi môi đỏ mọng, chảng coi ai ra gì, để lôi kéo người đàn ông kia. Anh cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi của cô ta, chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc. Càng lúc càng sâu, hai người hôn nhau nồng nhiệt khiến cho người đứng dưới lầu, Diệp An An, trong lòng đột nhiên đau đớn. Nàng vội vàng cúi đầu, nước mắt không kiềm được chảy thành hàng dài. Một màn này, khiến đôi mắt nàng đau đớn, và nàng cảm nhận được trái tim mình đã chịu đựng tới cực hạn rồi. Chồng của nàng, người đàn ông nàng yêu, người đàn ông vừa mới ôm hôn nàng, giờ đây lại đang ôm hôn người phụ nữ khác. Nàng xoay người quay lưng về phía bọn họ, không thể chịu đựng nổi nếu tiếp tục nhìn, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng. "Bang" một tiếng, trái tim nàng lại vỡ tan thành nghìn mảnh. Tiếng trái tim tan nát, chính là loại âm thanh này sao. Vốn là thứ thống khổ nhất trên thế giới, cũng là thanh âm đẹp nhất. Cầm trong tay quần áo của người phụ nữ kia cùng với mùi nước hoa thoảng qua, đột nhiên, dạ dày nàng cực kỳ không thoải mái, cảm giác muốn nôn mửa. Nàng cầm cái áo đặt trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị khóa, không có quay lên lầu, cũng không muốn trở về phòng của chính mình. Nàng biết, trong căn phòng kia bọn họ đang làm cái việc gì. Không nên suy nghĩ, không được nghĩ nữa, nàng ra sức lắc đầu, gắt gao ôm chặt cơ thể chính mình, đôi mắt kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại lăn dài. Nàng – Diệp An An- thân phận hiện tại là vợ của hắn. Nàng là vợ trên luật pháp, cũng là người vợ duy nhất. Nhưng nàng chỉ là vợ hắn, không phải là người đàn bà của hắn. Nàng biết, hắn không tình nguyện cưới nàng, nàng cũng biết, nàng không phải là người hắn yêu. Trong mắt hắn, nàng chỉ là một người vợ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn, Mục nham, chồng của nàng, người chồng hợp pháp của nàng, giám đốc chủ tịch tập đoàn Mục Thị, một thiếu gia quý tộc sinh ra trong một gia tộc vững mạnh, hắn tao nhã, soái khí, bình tĩnh, thành thục. Ông trời tựa hồ quá ưu ái đối với hắn, đem tất cả ưu điểm đặt trên người hắn, ngoại trừ việc hắn cưới nàng- Diệp An An- một cô gái bình thường nhất, không có gì bắt mắt, cho dù có đặt giữa đường cái cũng không ai quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chính là, nàng yêu hắn, yêu không vì lý do gì, yêu không oán cũng không hối. Nàng cái gì cũng không muốn, chỉ mong có một chút tình yêu của hắn, chỉ là, nàng hiểu rõ, hắn không yêu nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không. “ Chồng! Em biết em không có tư cách gọi anh như vậy. Chồng! Thực ra, em thực sự rất yêu anh, dù rằng, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em. Nhưng hãy để cho em yêu anh được không? ………………………. Nam nhân từ phía sau trực tiếp cầm một tờ giấy ném tới trước mặt nữ nhân, nữ nhân run run hai tay tiếp nhận, vừa nhìn thấy nội dung bên trong, nước mắt rốt cuộc nhịn không được bắt đầu rơi xuống “Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?” Nàng chính là khóc, không có phát cuồng cũng không ép hỏi, dường như thì thào tự nói với chính mình. “Y Y mang thai con của tôi, tôi không thể làm cho con mình trở thành con tư sinh con ngoài giá thú được.” Nam nhân vô tình nói xong, trên cao nhìn xuống gương mặt đẫm nước mắt của nữ nhân, con ngươi đen thẳm chợt hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn biến thành một mảnh trầm tĩnh. Nữ nhân tay cầm tờ đơn ly hôn, nhìn ánh mắt bức bách của nam nhân, tay nàng run run, thậm chí, ngay cả cầm chắc cây viết cũng khó khăn, viết ra những chữ run rẩy ngoằn nghèo khó coi… Đi ra cổng lớn, nàng chỉ xách theo một chiếc va ly nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về bụng mình “ Thực xin lỗi, cục cưng, là mama vô dụng nguyên văn là mụ mụ nhưng ta thích dùng từ mama hơn, không thể làm cho baba yêu mama được”. …………………………….. “Đưa con cho tôi”. Nam nhân nghiêm mặt, lạnh như băng nhìn nữ nhân đang ôm đứa nhỏ đáng yêu trong lòng. Toàn thân không ngừng run run, nữ nhân ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, lui về phía sau, miệng không ngừng nói “ Không phải, nó không phải là con của anh, nó là con của tôi, của tôi”. ………………………….. Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, đến khi anh yêu tôi, thì tôi đã không còn yêu anh nữa. Không ai qui định tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh, tình yêu của tôi lúc trước anh không cần. Hiện tại, anh muốn, nhưng là, tôi không thể cho anh. Lúc ấy, anh muốn tôi đi, tôi đi. Giờ anh muốn tôi trở về, thật xin lỗi, đã đi quá xa, trở về không được nữa. …………………………………… Truyện này không phải truyện đầu tiên ta đọc, nhưng là truyện đầu tiên muốn viết về nó, muốn giới thiệu nó tới mọi người Ta không thích nhân vật nữ chính lắm, quá yếu đuối, quá nhu nhược. Gặp ta có lẽ khác. hehe… Nhưng người ngốc thường có phúc của người ngốc, cuối cùng nàng cũng hạnh phúc, cũng được yêu thương. BONUS Nhân vật ta thích là Tề Hạo. Bên ngoài là cực kỳ ấm áp, nhưng nội tâm cực lạnh lùng, tàn nhẫn, cách trả thù cũng quá hay. Bất quá, ta thích ❤ haha. Ta giới thiệu xong rồi, ai muốn đọc vào link này nhé D. Àh, nhớ tôn trọng người dịch, đừng post đi lun

một tay ôm vợ một tay ôm con